Khi ấy, Chúa Giêsu chỗi dậy ra khỏi hội đường, Người đến nhà Simon. Nhạc mẫu ông Simon phải cơn sốt nặng, và người ta xin Người chữa bà ấy. Người đứng bên bà, truyền lệnh cho cơn sốt, và cơn sốt biến khỏi bà. Tức thì bà chỗi dậy, và dọn bữa hầu các ngài. Khi mặt trời lặn, mọi người có bệnh nhân đau những chứng bệnh khác nhau, đều dẫn họ đến cùng Người. Người đặt tay trên từng bệnh nhân, và chữa họ lành. Các quỷ xuất khỏi nhiều người và kêu lên rằng: "Ông là Con Thiên Chúa". Nhưng Người quát bảo không cho chúng nói, vì chúng biết chính Người là Đức Kitô.
Đến sáng ngày (hôm sau), Người ra đi vào hoang địa, dân chúng liền đi tìm đến cùng Người, họ cố cầm giữ Người lại, kẻo Người rời bỏ họ. Người bảo họ rằng: "Ta còn phải rao giảng Tin Mừng nước Thiên Chúa cho những thành khác, bởi chính vì thế mà Ta đã được sai đến". Và Người giảng dạy trong các hội đường xứ Giuđêa. Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM:Đức Giê-su nói với đám đông: “Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, vì tôi được sai đi cốt để làm việc đó.” (Lc 4,43)
Từ tờ mờ sáng, đám đông đã đi tìm Chúa Giê-su để níu kéo Ngài ở lại với họ (c.42). Sự quyến luyến ít nhiều mang tính vụ lợi, phát sinh từ chỗ Chúa đã chữa lành, trừ quỷ cho nhiều người trong số họ. Nhưng Chúa cho biết họ không thể giữ Ngài lại, vì Ngài còn phải loan báo Tin Mừng cho những nơi khác. Thật vậy, con người thường muốn ‘chiếm hữu’ Thiên Chúa, nhằm thoả mãn những tham vọng của họ nếu không thì họ sẽ tẩy chay hoặc đóng đinh Ngài vào thập giá... Nhưng với Đấng là Thiên Chúa thật, thì con người không bao giờ có thể cầm giữ được, mà trái lại họ được mời gọi để đi theo Ngài, tuân giữ huấn lệnh của Ngài để đạt tới Nước Thiên Chúa.
Chúa Giê-su loan báo Tin Mừng Nước Trời khi giới thiệu Ngài là con đường dẫn đến Thiên Chúa. Nhưng thay vì đến gặp gỡ và đi theo Ngài, người ta lại ôm giữ lấy những lề luật cách câu nệ hình thức, như các kinh sư và người Pha-ri-sêu. Để Đạo không phải là điểm dừng mà thật sự là con đường đi theo Đức Ki-tô, người ki-tô hữu không chỉ ‘giữ đạo’ mà được mời gọi ‘sống đạo’ nghĩa là thực sự hướng đến Thiên Chúa để kết hiệp mật thiết với Ngài.
Nỗ lực sống Tám Mối Phúc để được thấy Thiên Chúa và thuộc về vương quốc của Ngài.
Lạy Chúa, con yêu mến Chúa quá trễ: Ôi vẻ đẹp của ngàn xưa nhưng muôn thuở vẫn còn tươi mát, trẻ trung... Chúa ở bên trong tâm hồn, còn con, con sống hời hợt bên ngoài và chỉ chú tâm tìm kiếm Chúa ở đó.
(Thánh Augustinô)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét