Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

BÀI ĐỌC I: Cv 13, 13-25 "Bởi dòng dõi Đavít, Thiên Chúa đã ban Đức Giêsu làm Đấng Cứu Độ".

Filled under:


Trích sách Tông đồ Công vụ.
Rời Paphô, Phaolô và các bạn vượt biển đến Perghê xứ Pamphy-lia; còn Gioan từ biệt các ngài, và trở về Giêrusalem. Hai ngài sang qua Perghê và đến Antiôkia xứ Pisiđia; ngày Sabbat, các ngài vào ngồi trong hội đường. Sau khi đọc sách luật và các tiên tri, những thủ lãnh nhà hội đường sai người đến nói với các ngài rằng: "Hỡi anh em, nếu ai trong anh em có lời khuyên bảo dân chúng, xin hãy nói".

Phaolô đứng lên, giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng và nói: "Hỡi người Israel và những kẻ kính sợ Thiên Chúa, hãy nghe đây. Thiên Chúa dân Israel đã chọn Tổ phụ chúng ta, Người đã thăng tiến dân Người khi họ còn cư ngụ trong nước Ai-cập và Người ra tay mạnh mẽ đưa cha ông chúng ta ra khỏi nước ấy. Trong thời gian bốn mươi năm, Người chịu đựng thói xấu họ trong hoang địa; và sau khi đã tiêu diệt bảy dân tộc trong đất Canaan, Người đã cho họ chiếm đất của các dân tộc ấy gần bốn trăm năm mươi năm; và sau đó, Người ban cho họ các thẩm phán cho đến tiên tri Samuel. Kế đó, họ xin một nhà vua và Thiên Chúa cho Saolê, con ông Cis, thuộc chi họ Bengiamin, cai trị họ bốn mươi năm. Sau khi loại bỏ Saolê, Chúa đã đặt Đavít lên làm vua dân Người, để chứng nhận điều đó, chính Người đã phán: 'Ta đã gặp được Đavít con của Giêsê, người vừa ý Ta, người sẽ thi hành mọi ý muốn của Ta'.

"Bởi dòng dõi Đavít, theo lời hứa, Thiên Chúa ban cho Israel Đức Giêsu làm Đấng Cứu Độ, Đấng mà Gioan đã báo trước khi người đến rao giảng phép rửa thống hối cho toàn dân Israel. Khi Gioan hoàn tất hành trình, ngài tuyên bố: 'Tôi không phải là người mà anh em lầm tưởng; nhưng đây, Người sẽ đến sau tôi mà tôi không đáng cởi dây giày dưới chân Người' ". Đó là lời Chúa.
 SUY NIỆM:
Việc Chúa làm không phải nhìn là thấy trước mắt, mà là phép lạ lớn lao cả thể nhưng suy mấy ngàn năm mới tỏ tường. Chúng ta quen với công việc tiền trao cháo múc, nên đòi hỏi Chúa phải đáp lại liền, cuối cùng thỉ thất vọng, bỏ Chúa; hoặc nói những lời lộng ngôn. Điều đó làm Chúa Giêsu u buồn. Ngài, mà còn phải vào hoang địa, ăn chay cầu nguyện. Chúng ta cứ nói ào ào, miệng kể lể, khóc than; hay khoe khoang khinh miệt. Con của Chúa không sống bể ngoài như thế mà là một sự khiêm nhường thẳm sâu, một sự chết đi trong ô nhục, để sống đời sống mới trong Chúa.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, Chúa muốn gì nơi con. Xin cho con biết yêu mến thánh giá Chúa trong đời mình, mà thình lình con đã vác.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét